Bộ Bộ Kinh Tâm : Vì sao trời xanh cứ ghẹo người ?

Đối với bản thân mình, sau phim hậu cung Như Ý truyện thì đây là phim gây ám ảnh vô cùng.

Mình chưa bao giờ sợ những phim kết thúc không viên mãn, không trọn vẹn. Bởi lẽ, sống trên đời thì đến tám chín phần không được như ý mình, vậy có gì mà oán trách đây? Dù không thực hạnh phúc, nhưng ít nhất đã cố gắng, đã đấu tranh, chứ không chỉ buông tay cho số phận định đoạt. “Bộ Bộ Kinh Tâm” đã từng bước từng bước chậm rãi làm rung động trái tim, làm kinh ngạc lí trí, cũng vì sự thật nghiệt ngã không thể chối từ ấy mà thôi.

 Trương Hiểu, vốn chỉ là một cô nhân viên văn phòng bình thường, sẽ sớm lấy chồng, có con, sống một cuộc sống an nhàn đến cuối đời. Mình vẫn không biết, việc Trương Hiểu gặp sự cố mà xuyên không về thời cổ đại, là phúc hay là họa? Là hạnh phúc hay bi kịch cuộc đời? Quay trở về một nơi mình không hề biết, mình không hề quen, sống với những mưu mô toan tính triều đình, cùng thứ tình yêu trong phấp phỏm đợi chờ, có lẽ, chẳng sung sướng gì. Nhưng cũng vì thế mới cảm nhận được tấm chân tình ấm áp chảy len lỏi qua từng khe cửa của Tử Cấm Thành lạnh lẽo, tàn độc.

 Mình không đặc biệt ấn tượng Tứ ca hay Bát ca. Mình chỉ thích Nhược Hi. Vì thích Nhược Hi, vì cố gắng đặt mình vào vị trí của nàng mà cảm nhận câu chuyện, nên mình hiểu, những việc làm của nàng là hợp tình hợp lý. Sống ở đâu cũng vậy thôi, tình yêu không phải tất cả, không phải thứ duy nhất để bấu víu, để đấu tranh. Làm việc gì cũng nên chừa cho mình đường lui, đâu chỉ như một con thiêu thân lao vào lửa không biết đường về.

 Tuy thế, có đôi lúc, mình tự hỏi, nếu Nhược Hi cố gắng thêm một chút nữa, quyết liệt đến cùng, chỉ tin tưởng vào tình yêu, liệu sẽ hạnh phúc hơn không? Nhưng rồi từ từ nhận ra, Nhược Hi mà mình thích, vốn mâu thuẫn, vừa ích kỉ, lại vô cùng bao dung. Vốn không muốn bản thân chịu quá nhiều đau khổ, vừa không muốn những người nàng yêu thương phải sống trong đau thương. Vậy nên, sao có thể vừa lòng tất cả đây?

Cuộc sống chốn thâm cung ấy, ngoài lễ nghi phép tắc, ngoài âm mưu toan tính, liệu còn tồn tại điều gì nữa? Tình yêu à? Hay tình cảm chị em gắn bó? Tình cảm bạn bè thân thiết? Suy cho cùng, một khi tình cảm xuất phát từ trái tim đụng phải quá nhiều những cản trở, quá nhiều đớn đau, thì cũng chẳng thể trong sáng, cũng kém phần đẹp tươi.

Đời lắm nẻo buồn vui tan hợp, đã từng yêu thương, đã từng gắn bó, nhưng có mấy ai dám chắc, không có giây phút chia ly?

 Nhược Hi có yêu Bát ca không? Mình khẳng định là có. Nếu không yêu, nàng nhất quyết sẽ không chấp nhận thay đổi lịch sử. Một người an phận như Nhược Hi, sao dám làm chuyện kinh khủng đến vậy? Nhưng, vì yêu, nên mới cố gắng thử đấu tranh một lần, cố gắng giữ chàng trai ấy bên mình để cả hai cùng hạnh phúc. Chỉ là, Bát ca tham vọng không đủ sức từ bỏ giang sơn để có mỹ nhân. Và Nhược Hi cũng chẳng đủ can đảm để tiếp tục ở bên Bát hiền vương thêm một lần nữa.

Yêu. Chỉ một chữ mà cũng có khả năng giày vò con người đến thế. Muốn nói quên đâu dễ, muốn tiếp tục lại càng không thể. Vẫn là không nên gặp gỡ, không nên quen biết.

Ấy vậy mà, không quyến luyến, không tương tư, liệu có tốt đẹp hơn không? Tình yêu vốn đau đớn là thế, nhưng trong đắng có ngọt. Như uống một ngụm trà, cắn một miếng chocolate, lúc đầu thì đắng, sau dần thấy ngọt ngào lan tỏa, tạo cảm giác ấm áp, hạnh phúc vô cùng.

Tình yêu của hai người gần như được sinh ra trong đợi chờ. Nhưng vì chờ đợi như thế, cũng giống với ruột đong sầu, thì rượu càng dễ ngấm. Tình yêu ấy chân thực hơn, và cũng khó khăn hơn rất nhiều. Không chỉ đơn thuần muốn nói yêu là yêu, muốn cố gắng là cố gắng. Nhược Hi không toàn tâm yêu, cũng vì lẽ ấy. Một khi cô biết trước lịch sử, một khi cô nhìn thấy những đau khổ mà Ung Chính tạo nên cho người khác, cô đã tự xây một bức rào cản giữa trái tim cô và Dận Chân. Tình yêu của Nhược Hi mỗi bước đi đều thêm phần sợ hãi, run rẩy trong lòng. Cảm giác nửa muốn tiếp tục, nửa muốn chạy trốn.

Đối với nhiều người, Nhược Hi thật hèn nhát. Bởi lẽ tại sao không dốc lòng một lần? Yêu bằng tất cả những gì nàng có, liệu khó khăn đến vậy sao? Tại sao phải vừa làm đau mình, vừa làm đau người như thế? Nhưng chốn thâm cung này, Nhược Hi không hề mong muốn ở lại. Nàng không cam tâm tình nguyện ở nơi đây, cũng không cam tâm tình nguyện nhìn người khác đau đớn vì mình. Với cung đình này, bây giờ ngoài sợ hãi thì cũng chỉ còn sợ hãi mà thôi, nó liên tục nhai nuốt người ta, y như quái vật !

Không thể quay trở về như lúc hai người cùng chèo thuyền thưởng ngoạn cảnh sắc, hay nụ hôn lạnh lẽo mà cuồng nhiệt Tứ ca áp lên môi Nhược Hi tại thảo nguyên xa xôi, cũng không còn ở Cán Y cục, cách nhau lớp lớp tường dày, lòng vẫn ăm ắp những thương yêu xót xa nhung nhớ. Dù chàng vẫn là Dận Chân của nàng, nhưng chàng đồng thời còn là vua của một nước, là Ung Chính dốc lòng dốc tâm vì giang sơn. Không hoàn toàn là chàng trai xoay lưng đỡ tên cho nàng, ôm nàng dưới mưa với bao thương xót. Tình cảm vẫn còn đây, nhưng bên cạnh đấy là biết bao kinh sợ, biết bao khiếp hãi.

Lúc này, nhìn sự bất lực của Nhược Hi và Ung Chính, mình bỗng nhớ đến Masumi và Maya trong " Mặt nạ thủy tinh ". Cũng từng êm đêm chèo thuyền mà ngắm từng cánh hoa bay trong gió, cũng từng lặng thầm quan tâm nhau, từng vì mình vì người mà cố gắng, để rồi cũng dần xa nhau. Nhưng ai bảo tình yêu ấy không thật? Ai bảo tình yêu ấy không đẹp đẽ, không đáng trân trọng?

Có lẽ, có những người chỉ thuộc về nhau, khi họ không là của nhau !!!
Nguồn: Nguyễn Văn Chức - Maybe You Never Watched This Movie
Commnet:

Nguyễn Hồng Ngọc: Dù xem qua bao nhiêu cung đấu như trong lòng mình vẫn thích nhất bộ 3 Thâm cung nội chiến - Bộ bộ kinh tâm - Chân Hoàn truyện. Say đắm, quyết liệt, ko HE nhưng mọi thứ vẫn trọn vẹn và để cho ngta nhiều suy ngẫm. Ai nói thế nào vẫn fan Tứ gia. Bát gia dù yêu chiều Nhược Hi thế nào thì vẫn cảm nhận tư tưởng có 1 muốn có 2. Yêu chị ko dc lại yêu em gái rồi cuối cùng quay về với vợ. Anh chỉ yêu bản thân mình, NH chỉ là 1 trạm dừng chân 1 ng thay thế thôi. Hoặc có thể hình mẫu nam đau khổ luôn chiếm dc trái tim mình 😂😂 (kiểu JiHoo hay Nhuận Ngọc 😂😂). Nhưng ở Tứ gia có sự day dứt mà cũng có sự quyết liệt giành lấy thứ anh muốn. Có sự trưởng thành toan tính của người đàn ông cũng có sự ôn nhu ấm áp. Xem a phát biểu trong đám cưới với Lưu Thi Thi nữa thì chèo thuyền a trọn đời luôn 💕💕💕 NYT quá đẹp diễn xuất đỉnh cao nhưng nhiều chi tiết có phần lặp lại của CHT nên đôi khi cảm thấy tác giả bị đi vào lối mòn của chính bản thân mình, dù rất thích nhưng ko tâm đắc thoả mãn bằng CHT

Bảo Yên: Xem phim này thấy tội Nhược Hy thực sự đến chết vẫn không có một danh phận ☹️ đoạn tứ gia đến xong thấy thập tứ ôm lọ tro cốt của NH khóc qtqđ

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn